Đến nhà chồng tương lai

Tâm sự

Đến nhà chồng tương lai nhìn bức ảnh trên tường, tôi sững người khi thấy mình trong tấm hình

Trước đây tôi chẳng bao giờ tin vào nhân duyên hay 2 chữ định mệnh. Nhưng đến giờ, từ câu chuyện của chính mình, tôi không thể không tin vào sự sắp xếp tưởng như tình cờ ấy.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một huyện miền núi của tỉnh Lai Châu. Bố mẹ đều ở quê nên từ nhỏ tôi đã quen với cuộc sống thiên nhiên phong phú. Một năm chỉ 1-2 lần chị em tôi được lên nhà bác ruột trên Hà Nội chơi. Thường thì vào kỳ nghỉ hè, tôi mới được lên đó chơi khoảng 1 tuần thì về quê.

Nghe bố mẹ kể, 2 bác của tôi đều là người Lai Châu nhưng bao năm đi làm ở Hà Nội nên cũng tích cóp mua được căn nhà nhỏ. Sau sinh con gái đầu lòng, chẳng hiểu sao 2 bác không sinh tiếp được dù cũng rất khát khao có 1 đứa con. Do con gái bác chỉ hơn tôi 2 tuổi nên mỗi khi nghỉ hè bác thường xin cho đón tôi lên chơi với chị ấy vài ngày. Hoặc cũng nhiều khi bác cho con gái về nhà tôi ở suốt ngày hè.

Đến nhà chồng tương lai nhìn bức ảnh trên tường, tôi sững người khi thấy mình trong tấm hình - 1

Hẹn hò được 1 năm thì anh cầu hôn. Biết rõ bản thân yêu người đàn ông này nên tôi cũng đồng ý. (Ảnh minh họa)

Do khi ấy còn nhỏ, chỉ mới học mẫu giáo nên tôi cũng chẳng nhớ được chuyện ngày bé xíu. Chỉ nhớ có lần lên đó chơi, tôi được 2 bác cho đi công viên, đi vườn bách thú, đi xem xiếc. Thú vị hơn là 2 chị em tôi còn được chơi với mấy con nhà bác hàng xóm cạnh nhà bác ấy rất vui vẻ.

Nhưng nghe bố tôi kể, 2 bác ấy cũng chỉ ở ngôi nhà đó có 3 năm, sau đó kinh tế khá giả hơn thì họ lại bán đi mua căn nhà ở phố khác gần nơi 2 bác công tác để tiện đi lại.

Còn tôi, khi lớn lên luôn cố gắng học tập. Sau khi học xong đại học, mặc dù bố mẹ ở quê cứ gọi về để xin việc cho nhưng tôi nhất quyết muốn bám trụ lại ở thành phố. Ở trọ tại đây đi làm, do xinh xắn nên tôi cũng được nhiều anh chàng theo đuổi. Thế nhưng, hình như duyên chưa tới nên tôi không thấy rung động thật sự với ai.

Hơn năm trước, tôi quen một người đàn ông hơn 3 tuổi. Anh sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Hẹn hò được 1 năm thì anh cầu hôn. Biết rõ bản thân yêu người đàn ông này nên tôi cũng đồng ý. Chúng tôi đã nghiêm túc xác định đám cưới nên để thả dính bầu thì kết hôn luôn.

Hôm biết tôi đã mang bầu, bạn trai nhảy cẫng lên vui mừng. Do chưa một lần về nhà anh ra mắt nên anh bắt tôi  ngay trong cuối tuần đó phải theo về nhà gặp mặt bố mẹ và hai đứa lên kế hoạch tổ chức đám cưới.

Hôm ấy về nhà anh, tôi cũng ăn mặc lịch sự nhẹ nhàng để tạo ấn tượng tốt. Do cao 1,50m nên tôi đi giày cao gót 7 phân đế xuồng để nhìn xứng đôi vừa lứa với anh hơn dù đang bầu bí. Nhà anh đón tiếp tôi rất cởi mở. Bố mẹ anh và các cô dì chú bác đều rất thân thiện, mến khách.

Sau khi chuyện trò 1 lúc lâu, trong khi cả nhà đang chuẩn bị cơm nước thì bác gái cứ giục anh đưa tôi đi thăm quan nhà cửa. Đi qua các tầng thì cũng đến phòng của bạn trai. Tôi bất chợt nhìn thấy trên tường có 1 khung ảnh cũ của 2 đứa con nít. Tò mò lại gần thì tôi nhận ra bé gái trong khung ảnh kia chính là tôi của hơn 20 năm về trước.

Dù bức ảnh kia có cũ thế nào thì tôi vẫn nhận ra. Bởi ở quê bố tôi cũng giữ những tấm hình y chang như vậy nhưng được chụp ở góc khác thôi. Vì thế tôi không thể nhầm được, vội bảo bạn trai: “Ôi sao em lại ở trong tấm hình kia thế này, mà bạn ngồi cùng em là ai vậy?”.

Khỏi phải nói bạn trai tôi ngạc nhiên thế nào, anh còn bảo có đùa không vì đây là hình anh chụp ngày nhỏ với chị em cô bé nhà hàng xóm cũ bị mất liên lạc từ lâu.

Nghe anh nói mà tôi sững cả người, không tin lại có sự trùng hợp vậy. Thì ra anh chính là một trong mấy đứa trẻ hàng xóm nhà bác tôi ngày xưa mà chúng tôi hay chơi đùa mỗi dịp hè lên chơi. Nghe anh nói thấy bức ảnh chụp cùng đáng yêu nên mẹ anh rửa ra và treo bao năm nay. Bản thân anh cũng không còn nhớ cô bé chụp chung là ai nữa.

Khi biết chuyện, tôi và anh đều vui mừng và trân trọng lắm. Anh cũng nói chuyện này cho cả nhà biết và cả nhà đều bảo đó là định mệnh. Đã vậy hôm ấy anh còn thông báo cho họ biết tôi đang bầu và 2 đứa chuẩn bị đám cưới. Thấy thế cả nhà đều vui mừng bảo được cả trâu lẫn nghé. Riêng mẹ anh khi tiễn 2 đứa ra cổng còn nhắc nhỏ với tôi rằng:

“Con đang bầu thì từ mai hạn chế đi giày cao gót để 2 mẹ con được an toàn nhất”.

Tôi ngoan ngoãn vâng dạ. Về nhà tìm hiểu thì đúng thật mẹ bầu mang dép cao gót nhiều tai hại quá. Nhưng chiều cao của tôi khiêm tốn, tôi lại là thư ký của sếp nên cần hình thức chút. Nếu vẫn cần thỉnh thoảng đi giày cao gót khi mang thai thì tôi nên phải lưu ý gì?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *